XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Cung khuynh


Phan_37

Tính tình Đổng Vân Nhu quả thật có chút mâu thuẫn, giống như nàng luôn thích nhìn Tiểu Hoa những thời khắc thế này, tựa hồ mình đã ban cho nàng thật nhiều ân huệ. Xem ánh mắt kia đang nhìn mình tràn đầy cảm kích, không như lúc trước khi nàng ném một khúc xương cho một con chó hoang, nó không biết cảm ơn mà chỉ ngậm xương bỏ chạy. Đổng Vân Nhu sẽ vô cùng vui vẻ nếu ai đó biết dùng ánh mắt cảm kích để nhìn nàng, vì điều này làm cho nàng có cảm giác rất thành tựu, hơn nữa Tiểu Hoa lại không bao giờ ghi thù nhớ hận, làm cho Đổng Vân Nhu tương đối hài lòng. Người như vậy vốn không biết phản bội, nên đối với Tiểu Hoa nàng rất an tâm trong lòng.

Cho nên Đổng Vân Nhu rất yêu thích tiết mục này, trước tiên cứ bỏ đói Tiểu Hoa hai bữa, sau đó lại thưởng cho cái đùi gà, lần nào cũng chuẩn, đây có thể coi là trò tiêu khiển vui nhất đối với cuộc sống cung đình vốn nhàm chán của Đổng Vân Nhu. Tiểu Hoa lại không thèm phản kháng, thực như kẻ ngốc không phát hiện mình bị trêu chọc, hoàn toàn không biết mình bị nàng coi như sủng vật để đùa giỡn.

Đổng Vân Nhu lười biếng nằm nghiêng trên giường, nheo mắt nhìn Tiểu Hoa đang ra sức ăn như lang như hổ. Thực ngu ngốc! Đổng Vân Nhu thầm nghĩ trong lòng, nhưng kiểu ngu ngốc này lại làm cho tâm tình mình rất tốt.

Nhưng hôm nay Đổng Vân Nhu còn chưa hưởng thụ màn tiêu khiển xong thì Cao Hàn đột nhiên xuất hiện. Gần đây hàng đêm Cao Hàn đều yêu cầu xử nữ thị tẩm, nhưng hôm nay lại đột nhiên nhớ ra mình còn có một quý phi thiên kiều bá mị liền quyết định tới đây. Xử nữ nói cho cùng đều là ngây ngô, ăn có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ như ăn rau xanh, có chút nuốt không nổi nữa, làm sao so với được với Đổng Vân Nhu vốn là vưu vật trên giường, câu hồn vô cùng? Đổng Vân Nhu giờ phút này ở trong mắt Cao Hàn giống như cái đùi gà kia, làm cho người ta muốn ăn ngay tức khắc.

Cao Hàn không để cho hạ nhân bẩm báo đã trực tiếp đi vào Vân Phương điện, mới tình cờ thấy được thấy khung cảnh này, một tiểu cung nữ đang cầm đùi gà ăn như lang như hổ, còn Đổng Vân Nhu tư thái xinh đẹp đang nằm trên giường xem nàng.

Cao Hàn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hạ nhân ở trước mặt mình không hề có hình tượng gì mà gặm lấy gặm để, tựa hồ được ăn là việc vô cùng hạnh phúc, làm cho hắn cảm thấy có chút thú vị.

Đổng Vân Nhu thấy Cao Hàn đột nhiên xuất hiện ở tẩm cung mình liền lập tức đứng dậy, nàng nghĩ Hoàng đế gần đây thích xử nữ chắc sẽ không nhớ đến mình, không nghĩ tới hắn vẫn còn quyến luyến không quên mình, được ân sủng như thế, nhưng dù cố gắng cao hứng nàng cũng không cao hứng nổi!

Cao Hàn tới gần Tiểu Hoa, nhìn vào gò má nàng, xem ra cũng có vài phần tư sắc, gần đây hắn đối với xử nữ lại có chút nhạy cảm, cho nên càng muốn nhìn rõ tiểu cung nữ này.

“Ngươi, ngẩng đầu lên!” Cao Hàn ra lệnh.

Cao Hàn ra lệnh làm cho Đổng Vân Nhu cả kinh, Tiểu Hoa từ sau khi vào Vân Phương Điện, khuôn mặt vốn tròn tròn nay đã thon nhỏ lại, thành ra có vài phần tư sắc, Hoàng thượng dạo này lại ham thích xử nữ, Đổng Vân Nhu thầm nghĩ không ổn.

Tiểu Hoa ngẩng đầu lên thấy Cao Hàn thì sợ tới mức đánh rơi luôn cái đùi gà, ngơ ngác nhìn hắn. Gần đây hình tượng Cao Hàn trong cảm nhận của Tiểu Hoa không khác gì đại sắc ma. Mấy ngày trước vài cung nữ tỷ muội hơi đẹp mắt, bị Hoàng thượng tình cờ nhìn thấy lập tức bị chiêu đi thị tẩm, lúc trở về thân thể toàn là vết bầm, vô cùng đáng thương. Cho nên giờ phút này bị Cao Hàn nhìn như vậy, Tiểu Hoa rất sợ hãi, chỉ biết ngốc nghếch ngơ ngác nhìn chằm chằm Cao Hàn.

Cao Hàn lúc này mới nhìn rõ mặt Tiểu Hoa, tuy có vài phần tư sắc, nhưng do vừa rồi ăn đùi gà nên dầu mỡ dính đầy miệng, làm cho Cao Hàn khẽ cau mày. Thô tục, nhan sắc này không được, trong cung này chỉ cần huơ tay đã có một đám.

Đổng Vân Nhu lạnh cả người, ở trong cảm nhận của nàng, Tiểu Hoa là người “sạch sẽ” hiếm có, nàng chỉ biết, nàng không muốn con người sạch sẽ này biến mất!

Đổng Vân Nhu đi đến gần Cao Hàn:

“Hoàng thượng, người tới Vân Phương điện sao không để hạ nhân thông báo một tiếng? Thần thiếp sẽ chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón Hoàng thượng……”

Đổng Vân Nhu ngọt ngào yêu kiều làm nũng, thân thể dựa vào Cao Hàn, dùng cơ thể mình cọ cọ lên người Cao Hàn, Cao Hàn được vuốt ve nhanh chóng bùng lên dục hoả, ngay lập tức đem Tiểu Hoa ném ra khỏi đầu, so với cái kẻ ngây ngô như rau củ bữa sáng kia thì Cao Hàn vẫn yêu thịt cá hơn cả, cho nên Tiểu Hoa rất nhanh đã bị Cao Hàn quên mất.

Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu không giống như bình thường, cố ý tìm cách lấy lòng Hoàng thượng, tìm mọi cách câu dẫn, đối với Hoàng thượng vui mừng quá mức cần thiết. Tiểu Hoa đột nhiên cả kinh, nàng chợt hiểu được giờ phút này vì sao Đổng Vân Nhu so với bình thường lại còn hư tình giả ý hơn, nàng đang bảo vệ mình!

Tiểu Hoa tuy rằng không thông minh nhưng cũng không ngốc đến mức thái quá, ý thức được điều này làm cho hốc mắt Tiểu Hoa hoe đỏ. Nàng chỉ là một tiểu cung nữ, cho dù bị Hoàng đế chà đạp cũng không ai đồng tình, không ai quan tâm. Từ nhỏ mệnh nàng cũng tựa như cỏ dại, không đáng giá tiền, không ai quý trọng.

Tựa như khi còn bé nàng bị bệnh, chủ nhân không cho nàng khám bệnh, không cho mua thuốc, nếu lỡ sắp chết sẽ bị quấn một tấm chiếu manh, bị ném tới nơi rừng núi hoang vu, sống sót được là do nàng mệnh lớn. Từ nhỏ nàng đã là hài tử có số mệnh thấp kém, được người ta quý trọng còn bảo vệ như thế này là lần đầu tiên. Lòng Tiểu Hoa chợt trào dâng luồng ấm áp như sóng nhiệt ôm trọn lấy nàng, tràn ngập cảm xúc không nói nên lời. Chỉ biết là, nếu người khác đối tốt với nàng dù chỉ một phần, nàng sẽ lấy gấp mười phần mà hồi báo.

Đổng Vân Nhu hôm nay đối với nàng như thế, đời này, nàng dù có vì Đổng Vân Nhu mà làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện…

Giờ phút này Cao Hàn đã bị Đổng Vân Nhu mềm mại đáng yêu tận xương câu dẫn mất hồn phách, hăng hái dâng cao, dục hoả bừng bừng, chỉ muốn phiên vân phúc vũ một phen, cho nên chưa kịp uống thuốc đã lên ngựa khai chiến, nhưng chưa kịp đi vào hắn đã xuất ra hết, điều này làm cho Cao Hàn cả kinh. Tại sao có thể như vậy? Hắn bình thường dùng dược có thể thượng nữ tử cả đêm cũng không mỏi mệt, thậm trí khí thế vẫn bừng bừng, không nghĩ đến hôm nay còn chưa chiến đã hạ khí giới đầu hàng.

Cao Hàn đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng lúc này đây lại liên quan rất lớn đến tôn nghiêm của một nam nhân, Cao Hàn đành phải đứng dậy, mở ra hộp thuốc vẫn mang theo người, uống hai ba viên liền khôi phục thần dũng khi xưa. Có vậy trong lòng y mới nhẹ nhõm một chút.

Thật ra trong lòng Cao Hàn đã bắt đầu mơ hồ cảm giác thuốc kia tựa hồ không ổn, nhưng hắn không biết là, hiện tại hắn căn bản không thể bỏ thuốc được, thứ nhất hắn hoàn toàn lệ thuộc vào nó, thứ hai, nếu không có thuốc, sợ là nửa thân dưới của hắn đã bị phế.

Vốn Đổng Vân Nhu tưởng là Cao Hàn không thể tiếp tục, nhưng sau khi uống thuốc lập tức khỏe mạnh bình thường. Đổng Vân Nhu thầm nghĩ thuốc kia thật sự muốn đòi mạng người mà. Nàng rất nhanh không chịu được sự thô bạo của Cao Hàn, đau đến nỗi không còn sức lực để giả bộ nữa. Nàng rõ ràng là thống khổ rên rỉ, nhưng vào tai Cao Hàn lại cho rằng Đổng Vân Nhu lẳng lơ dục tình, càng mạnh bạo nàng càng thích thú, nên hắn càng thô bạo hơn, làm cho Đổng Vân Nhu chỉ biết thầm chửi rủa Cao Hàn là loài cầm thú.

Đổng Vân Nhu tưởng là trận tra tấn này sẽ kéo dài thật lâu, ai ngờ lại kết thúc sớm ngoài ý muốn. Nàng biết thân thể Hoàng đế đã bất lực, nếu không có đan dược, sợ là động phòng y cũng không thể. Hơn nữa y rõ ràng tăng liều lượng lên rất nhiều, trước kia mỗi lần một viên, nhưng vừa rồi uống những hai ba viên, mà loại dược kia chỉ là loại dược lấy mạng người thôi.

Mấy tháng qua, hằng đêm đều hoan lạc, nào có một nam nhân nào có thể chịu được kiểu phóng túng như vậy, hơn nữa còn sử dụng thuốc, căn bản không cho thân thể có thời gian nghỉ ngơi, tinh lực không bị vét sạch mới kỳ quái!

***

Cao Hàn đi rồi, tẩm cung lại khôi phục vẻ yên tĩnh phi thường, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe rõ mồn một.

Đổng Vân Nhu nằm lỳ trên giường, thân thể đau đến mức không thể nhúc nhích được. Tiểu Hoa bưng một chậu nước ấm đi vào, cầm lấy khăn nóng bắt đầu nhẹ nhàng lau chùi thân thể vô cùng mềm mại nhưng tràn đầy vết bầm tím của Đổng Vân Nhu.

Đổng Vân Nhu tựa như tượng gỗ, mặc cho Tiểu Hoa lau chùi thân thể, nàng cảm giác từ thân thể đến tâm linh mình đều rất dơ bẩn. Trong mắt Cao Hàn mình bất quá chỉ là kẻ phóng đãng lẳng lơ, mà có lẽ Tiểu Hoa cũng nghĩ như vậy.

“Nếu muốn khóc, thì hãy khóc đi, cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Tiểu Hoa nhẹ nhàng nói, động tác lại càng ôn nhu.

“Ta không khóc!”

Đổng Vân Nhu làm ra vẻ mạnh mẽ nói, mặt vùi vào gối, phải khắc chế thật lâu mới nhịn xuống không chảy nước mắt.

“Trước kia lúc ta ở nhà chủ nhân cũ, bị một nhóm di thái thái (vợ bé) khi dễ cũng thường nhịn không khóc, nhưng càng nhẫn lại càng khó chịu, sau ta len lén chạy ra bên ngoài khóc lóc một hồi, mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

Tiểu Hoa thở dài nói, nàng cảm giác Đổng Vân Nhu lúc này cùng mình ngày đó rất giống nhau, lại càng thêm thương cảm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng, muốn đem an ủi truyền đến cho nàng.

“Ngươi là kẻ ngu ngốc, ta không phải là ngươi!”

Đổng Vân Nhu khe khẽ nói, nàng có thể cảm giác được bàn tay Tiểu Hoa rất ôn nhu, thậm chí có thể mang đến cảm giác ấm áp, làm cho tâm nàng không còn lạnh lẽo nữa.

Tiểu Hoa thay Đổng Vân Nhu lau xong phần lưng liền đưa tay kéo lấy vòng eo mềm mại của nàng, xoay Đổng Vân Nhu hướng về phía mình, chuẩn bị giúp nàng lau chùi phần trước mặt.

Tiểu Hoa nhìn dáng người nàng mềm mại lả lướt, vùng ngực đầy đặn no tròn, kia vòng eo bằng phẳng, còn có mảng rừng rậm đen mượt như ẩn như hiện, chợt nhớ tới đêm kia, mặt không khỏi đỏ rần.

Đổng Vân Nhu nhìn vào mắt Tiểu Hoa, thân thể mình lại không chút che đậy bại lộ trước mặt nàng, nhìn gương mặt một màu đỏ ửng không che dấu của Tiểu Hoa, tự dưng bị một trận thẹn thùng bao phủ, nhanh tay kéo chăn đem thân thể mình dấu đi.

“Trước tiên lau cho sạch sẽ rồi để ta giúp ngươi bôi thuốc, sẽ dễ chịu hơn một tí ……”

Tiểu Hoa kéo chăn ra, chiếc khăn nóng ấm lại trượt trên da thịt Đổng Vân Nhu, quả thật làm cho nàng dễ chịu hơn rất nhiều. Khăn ấm men theo cần cổ trắng nõn đi xuống, rất nhanh đã áp lên cặp nhũ phong đầy đặn, nhẹ nhàng lau nhưng lại mang đến cảm giác khác thường.

Đổng Vân Nhu không dám nhìn Tiểu Hoa. Không biết có phải nàng ảo giác hay không mà nàng cảm thấy thời gian lau khăn ở nơi đầy đặn ấy so với nơi khác đều lâu hơn nhiều lắm.

Mặt Tiểu Hoa càng lúc càng hồng, tay nàng vẫn còn cảm giác quen thuộc, nàng nhớ rõ buổi tối hôm ấy, tay nàng cũng từng lưu lại nơi này mà ve vuốt chơi đùa. Tuy rằng nàng không dám lỗ mãng, nhưng nàng cũng không bỏ được, vẫn lưu luyến chỗ mềm mềm ấy, sờ rất thích.

“Này, ngươi không cần lau mãi nơi đó, lau cả chỗ khác đi!”

Đổng Vân Nhu cảm giác chỗ mềm mại của mình ngày càng có cảm giác khác thường, thấy Tiểu Hoa còn không chịu lau sang chỗ khác mới xác định không phải mình có ảo giác , rốt cục nhịn không được gằn nhẹ Tiểu Hoa. Đáng giận, ngay cả một tiểu cung nữ cũng khi dễ mình!

“Được……”

Tiểu Hoa có chút tiếc nuối lên tiếng, nghe lời đem khăn ấm nhẹ nhàng lau đến thắt lưng và vòng eo, lại làm cho thân thể Đổng Vân Nhu một lần nữa khơi lên một ngọn lửa âm ỉ cháy.

Cuối cùng, Tiểu Hoa kéo nhẹ hai chân Đổng Vân Nhu ra, nàng theo bản năng khép chặt lại, không cho Tiểu Hoa kéo ra, không cho Tiểu Hoa lau bên trong, có cảm giác rất xấu hổ.

“Đừng nhúc nhích, bên trong cũng phải lau qua một chút……”

Tiểu Hoa bất mãn nói, cưỡng chế tách hai chân Đổng Vân Nhu ra, bên trong vẫn còn một ít chất lỏng nhìn bẩn bẩn. Tiểu Hoa cảm thấy không thoải mái, cầm khăn nhẹ nhàng lau chùi cánh hoa mềm mại vẫn còn sưng đỏ bên trong.

Đổng Vân Nhu cảm giác cực kỳ không tự nhiên, nàng không có thói quen bại lộ chỗ tư mật của mình trước mặt Tiểu Hoa, mà đáng giận nhất là các nàng còn từng xảy ra việc cẩu thả ấy, làm sao Đổng Vân Nhu chịu được?

Nhưng Tiểu Hoa không giống Đổng Vân Nhu nghĩ nhiều như vậy, nàng lau rất nhiều lần, xác định rất sạch sẽ rồi mới vừa lòng ngắm nhìn đóa hoa hồng diễm ấy. Giờ phút này Tiểu Hoa mới phát hiện, đóa hoa ấy xinh đẹp mê người đến mức nào. Nàng nhớ rõ, nơi này nàng cũng từng thưởng thức qua, nếu nhẹ nhàng liếm nàng, Đổng Vân Nhu sẽ có phản ứng rất mãnh liệt….

Đổng Vân Nhu thấy Tiểu Hoa nhìn chằm nơi đó, mặt càng đỏ bừng, thân thể tự dưng có cảm giác khác thường nhanh chóng lan rộng toàn thân. Đổng Vân Nhu vội vàng khép chân lại, che đi khu vườn đầy xuân sắc.

“Ai cho ngươi xem!” Đổng Vân Nhu thẹn quá hoá giận quát.

“Dù sao trước kia cũng đã xem qua, giờ nhìn một chút cũng không mất đi miếng thịt nào mà!” Tiểu Hoa thành thực nói, vẫn nhìn chưa đủ mà!

“Ngươi còn nói nữa, ta sẽ giết ngươi!”

Đổng Vân Nhu phô trương thanh thế kêu gào.

Tiểu Hoa đem Đổng Vân Nhu kéo vào lòng, ôm lấy nàng nói:

“Ngươi sẽ không làm vậy đâu, bằng không vừa rồi đã không giúp ta .”

Tiểu Hoa hoàn toàn coi Đổng Vân Nhu là con mèo nhỏ mà đối đãi.

“Ta không phải vì ngươi!”

Đổng Vân Nhu nhanh chóng phủ nhận, nàng không phải vì tiểu cung nữ này, chắc chắn không phải!

Nữ nhân khẩu thị tâm phi nhất có lẽ chính là nàng!

“Lần sau không cần vì ta mà hy sinh như thế, không đáng, mạng của ta không đáng giá tiền.”

Tiểu Hoa ôm lấy Đổng Vân Nhu chân thành nói, nàng thà rằng mình khó chịu, cũng không muốn nhìn thấy Đổng Vân Nhu khó chịu.

“Ta đã nói ta không phải vì ngươi, ngươi không cần tự mình đa tình có được hay không!”

Đổng Vân Nhu đề cao âm lượng phủ nhận, nàng chắc chắn không vì tiểu cung nữ này mà hy sinh nhiều như vậy, nàng chẳng qua không muốn để một người “sạch sẽ” hiếm hoi biến mất mà thôi.

“Về sau ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Tiểu Hoa chân thành nghiêm túc hứa hẹn.

“Ai cần chứ!”

Đổng Vân Nhu tiếp tục không tự nhiên nói, nhưng thực ra trong lòng đối một câu này lại khẽ cảm động. Đối tốt với nàng, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với nàng thật lòng chân thành như thế!

Nữ nhân quả nhiên là loại động vật rất dễ dàng cảm động!

--------------------o0o-----------------

Chương 68: Khiêu vũ dưới rừng đào

“Ngày mai sẽ về đến kinh đô rồi.”

Dung Vũ Ca thở dài, nếu có thể không trở lại thì thật tốt biết bao!

“Trở về kinh đô không thể giống như Giang Nam, không chỗ nào cố kỵ như thế nữa.”

Vệ Minh Khê dặn dò, nghĩ đến việc hồi cung, cảm giác bất an trầm trọng càng thêm đè nặng trong lòng.

“Nàng không phải dự tính sau khi hồi cung sẽ không thèm để ý đến ta nữa đấy chứ?” Dung Vũ Ca lo lắng hỏi.

“Trong cung nhiều tai mắt, đương nhiên phải thu liễm một chút. Vũ Ca, quan hệ giữa chúng ta không thể quang minh chính đại được, trở về rồi đừng làm ta khó xử được không?”

Ngữ khí Vệ Minh Khê mang theo chút khẩn cầu.

“Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng phải lo lắng. Trước mặt người ngoài ta tự nhiên sẽ thu liễm, nhưng đến lúc chỉ có hai người chúng ta, nàng không được lãnh đạm với ta, được không?” Dung Vũ Ca nắm chặt tay Vệ Minh Khê hỏi. Nàng sợ nhất một khi hồi cung Vệ Minh Khê liền xem như mọi chuyện ở Giang Nam như chưa từng xảy ra.

Vệ Minh Khê khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

“Phía sau dịch quán có một phiến rừng đào, chúng ta đi tản bộ đi……”

Dung Vũ Ca kéo tay Vệ Minh Khê, hướng rừng hoa đào sau dịch quán chạy đến.

Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca lôi kéo, hai người lại đều mặc váy bào hoa lệ, trong khi chạy, làn váy khẽ phiêu bồng, từng sợi tóc dài theo gió phi tán, cảm giác tuyệt mĩ nói không nên lời…

“Hoa đào nở rộ, mùa xuân đã về rồi ……”

Vệ Minh Khê khẽ thở dài, nàng rời cung hơn bốn tháng, những tháng ngày hoa mộng ở Giang Nam đã sắp kết thúc, giấc mộng đào viên kia cũng đến lúc phải hồi tỉnh…

Ánh tịch dương chiếu rọi dung nhan tuyệt thế của Dung Vũ Ca, làm Vệ Minh Khê đột nhiên sinh ra loại ảo giác mình đã từng trải qua cảm giác này ở một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ xa xăm…

“Rừng đào này thật đẹp!”

Dung Vũ Ca cũng thở dài theo, nàng đưa tay đón những cánh hoa bị làn gió thổi tung bay giữa trời, quay đầu nhìn về phía Vệ Minh Khê, thấy Vệ Minh Khê đang nhìn mình, trong mắt đều tràn ngập hình ảnh của mình, làm cho lòng nàng phút chốc tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Giờ khắc này chỉ nguyện là vĩnh viễn…

“Chỉ nhi, ta khiêu vũ cho nàng xem nhé?” Dung Vũ Ca nở nụ cười khuynh thành tuyệt thế, hỏi Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê gật đầu, nàng vẫn nhớ rõ điệu nhảy của Dung Vũ Ca, đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở, sâu trong trí nhớ vẫn còn hình ảnh đoá hoa quỳnh ấy nở rộ nơi băng thiên tuyết địa, xinh đẹp mê người, giờ phút này nàng lại muốn nở rộ một lần nữa. Tim Vệ Minh Khê không khỏi đập rộn lên, nàng biết, vẻ đẹp ưu mĩ đệ nhất thiên hạ này chỉ có vì mình mới nở rộ.

Vệ Minh Khê lấy ra đoản tiêu luôn mang theo bên người, vì nàng hoà cùng điệu vũ. Tiếng tiêu du dương triền miên kia dung nhập vào linh hồn Dung Vũ Ca, cũng dung hòa theo điệu nhảy tuyệt mỹ của nàng, phối hợp hoàn mỹ như thiên y vô phùng. Thân thủ Dung Vũ Ca nhẹ nhàng thoát tục, tựa hồ như tiểu tinh linh phiêu dật chung quanh Vệ Minh Khê. Tầm mắt Vệ Minh Khê dù một khắc cũng luyến tiếc không muốn rời khỏi Dung Vũ Ca, mà trong mắt Dung Vũ Ca cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài Vệ Minh Khê.

Dưới ánh tịch dương, giữa rừng hoa đào nở, giờ khắc này đã khắc sâu vào linh hồn cả hai, trở thành kí ức tuyệt mỹ vĩnh hằng nhất trong sâu thẳm trái tim mỗi người…

Vệ Minh Khê có cảm giác lúc này khi Dung Vũ Ca nhảy múa tựa như một tiểu tinh linh không biết an phận, làm người ta khó có thể nắm giữ lấy. Nàng chán ghét cảm giác như vậy, cho nên liền đưa tay ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của Dung Vũ Ca, cảm thụ nhiệt độ thân thể nàng chân chân thật thật ở trong lòng mình, mới cảm thấy có chút an tâm…

“Múa không đẹp sao?”

Dung Vũ Ca kia dù có càn rỡ đến đâu thì ở trong lòng Vệ Minh Khê cũng liền lập tức an phận, vì quá chú tâm để nở rộ khoảnh khắc ưu mỹ nhất của mình trước mắt ái nhân, làm cho nàng khẽ thở dốc. Nàng thích cảm giác mỗi khi Vệ Minh Khê chủ động đem mình ôm vào lòng, nàng thích Vệ Minh Khê đối với mình biểu hiện ra ngoài chút ít bá đạo.

“Thật là quá tốt ấy chứ, làm cho người ta lo lắng, chỉ sợ nếu không ôm vào lòng thì sẽ theo gió bay mất.” Vệ Minh Khê tựa cằm lên vai Dung Vũ Ca, thì thầm nhỏ nhẹ.

Dung Vũ Ca cười rạng rỡ như vầng dương toả nắng, nàng cảm thấy thời khắc này Vệ Minh Khê thực phong tình, khó có dịp nghe được nàng nói lời tình thoại, khiến Dung Vũ Ca nghe mà thư sướng cả tâm hồn.

“Nếu sợ ta theo gió bay đi, vậy nàng cần phải ôm ta chặt hơn chút!” Dung Vũ Ca vui vẻ nói, giờ phút này nàng đã tạm thời quên đi nỗi bất an khi hồi kinh.

“Dung Vũ Ca, ngươi nhất định là yêu tinh!”

Vệ Minh Khê nói nhỏ, thuận theo ý Dung Vũ Ca càng ôm chặt lấy vòng eo nàng, nữ tử này dùng vô số sợi dây vô hình quấn chặt lấy trái tim mình. Rõ ràng giữa các nàng không nên có lực hút như vậy, nhưng mà càng ngày lại càng vùi sâu, không thể tự kiềm chế nổi!

“Ta chỉ là muốn phá hư đạo hạnh của nàng, ai ngờ nàng lại quá mức nghiêm chỉnh, muốn khơi gợi được nàng thực hết sức khó khăn, lúc nào cũng đem người ta từ trong lòng đẩy ra!”

Dung Vũ Ca rời nàng ra, sau đó lại vịn lấy thắt lưng Vệ Minh Khê, hai mắt đối diện nhau, mị nhãn như tơ, ánh mắt câu hồn.

“Hoàng hậu nương nương, Tiểu quận chúa, các người ở đâu?”

Thanh âm Từ ma ma từ xa truyền đến, Vệ Minh Khê phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Dung Vũ Ca ra, Dung Vũ Ca buồn bực vô cùng, câu trước vừa nói khỏi miệng, sau một giây liền nhanh chóng ứng nghiệm.

Từ ma ma đáng ghét! Người ta vất vả lắm mới có thể cùng mẫu hậu đại nhân vốn nghiêm chỉnh nói vài câu tâm tình, thân thiết trong chốc lát, thế mà Từ ma ma lại như thể âm hồn bất tán, thật sự là đáng giận mà! Nhưng nàng vốn không biết Từ ma ma có nhiệm vụ tránh để cho nàng cùng Hoàng hậu nương nương ở chung một mình, chẳng qua đang rất cố gắng hoàn thành trách nhiệm mà thôi!

“Có chuyện gì vậy?” Ngữ khí Dung Vũ Ca bất mãn hỏi Từ ma ma.

“Nương nương cùng Tiểu quận chúa nên dùng bữa tối rồi.”

Từ ma ma cảm thấy hình thức Tiểu quận chúa và Hoàng hậu nương nương ở chung quá kỳ quái, vừa rồi Tiểu quận chúa vừa nắm tay nương nương vừa chạy ra ngoài, nào có con dâu nào càn rỡ với mẹ chồng như thế? Các nàng thực sự kỳ quái a.

“Bản cung biết rồi.” Vệ Minh Khê vẫn thản nhiên trả lời, nàng nhìn thấy ánh măt Từ ma ma lộ vẻ kỳ quái, Dung Vũ Ca vừa rồi kéo mình đi ra, sợ là đã bị nàng nhìn thấy.

“Nương nương cùng Tiểu quận chúa ở trong này làm gì vậy?” Từ ma ma thử dò xét.

“Vũ Ca nói nơi này có rừng hoa đào rất đẹp nên mới kéo ta đến đây xem, nàng vẫn cứ tâm tính như tiểu hài tử thế đấy, nói cái gì là muốn làm cái đấy, ta cũng mới vừa khiển trách nàng mấy câu……”

Vệ Minh Khê nhàn nhạt trả lời, nàng rất ít khi nói dối nên người bình thường cũng sẽ không hoài nghi.

“Mẫu hậu, người ta biết sai rồi.” Dung Vũ Ca le lưỡi nói, mẫu hậu nói dối so với ai khác đều tự nhiên hơn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .